Mười Viên Gạch

Mười Viên Gạch

. Phan Trung Thành


1

Những hôm stress phố thị

triền miên sông

tao chọn bệnh viện Chợ Rẫy yên thân,

lên sân bay ngắm chị em xuất sang Đài

hoặc xem con số biết nói

con số đau lòng

đất nước này có bốn mươi ca tử vong vì tai nạn giao thông

mỗi ngày

4

Đưa bàn tay sạch lên trời

hứa danh dự quý ngài

tôi có đôi bàn tay sạch

bàn tay tôi suốt đời cầm cày (cha ông để lại)

không phải loại cày mới nhập

nuốt đất không nhả

nuốt rừng không nhả

nuốt biển không nhả

nuốt nhà không nhả

nuốt tuốt

nuốt tuột

6

Tất cả mọi người đều biết/quen chạy

Nhưng bao giờ biết… Không ăn?

biết làm người biết đủ thói đời

và biết giữ mồm cho

sạch

những ngày mất thăng bằng là những ngày hạnh phúc

không quán xá không thuốc lá

không cà phê không láu cá

không cúi quá?

7

nhưng chúng ta đang ở đâu sau đuôi tàu vĩ đại?

đã nằm im co ro nhiều ngày

nhìn mây bay nhìn nước chảy

nhìn đám lau sậy bụi mù

nhìn đường trần lấn chen xe cộ

nhìn cố quận tang thương

nhìn cô thôn lam lũ

nhìn đất bên ngoài Tổ quốc đau từng hùn

nhìn cô dâu xương sườn gãy khúc

những kẻ làm thơ hèn mạt chết lấp vỉa hè

đứng đái bên lề

nhìn sự bất lực của con rùa bật ngửa

nhìn phố hóa sông

sông chết đời sông

chúng ta im lặng chúng ta lếu láo

chúng ta im lặng chúng ta hộc máu

ôi những kẻ văn nghệ thấu cáy

ôi những trang văn nghệ liệt dương

ôi những chương văn nghệ hám tiền

ta là bà lão hoang mang đến từ dòng sông nước mắt

8

từng ý nghĩ quẩn quanh từng cụm nhỏ trôi xuôi

cho mặt sóng im lìm

cho bờ Thanh Đa sạt lở

cho triều cường lên kỷ lục

chỗ ngồi âm ấm dòng trôi

chỗ đứng chật cứng họ tên

chỗ kia ông to xí phần

chỗ này bà lớn để dành

(cấm bọn nhà thơ chúng mày

chiêm vọng mùa hạt mới)

9

Thắp nén nhang

Tôi phản đối những kẻ thô bạo

những kẻ mất nhân tính

chà đạp cô dâu Việt

ôi xứ sở tôi lầm than vì mưa bom

xứ sở rên xiết nghèo

nhưng

không thể tha thứ cho kẻ chà đạp nhân phẩm

kẻ ích kỷ đốn mạt

kẻ vì đồng tiền lóe mắt

kẻ a dua…

đừng đến đây lũ hung bạo

đem gái Việt vất ra đường, giam trong hầm

trong mùa giá rét

nô lệ hơn mọi nô lệ

đã thấy một Đoàn Nhật Linh rên xiết

cô dâu lầm đường, đứng lên tha thứ mọi ngông cuồng

đừng đòi hỏi nhiều hơn thế

đừng đòi hỏi nhiều hơn một tấm thân xương thịt như bao cô gái khác

tại sao dân tộc phải đau đớn chứng kiến những điều mình không muốn

những điều được đề cao và trọng vọng

một đất nước nhỏ bé tự trọng

biết ngẫng cao đồu

cũng biết cúi đầu

tưởng tiếc Huỳnh Mai hiếu thảo

chị ơi

chị ơi

chị ơi

tôi đốt bầu nhiệt huyết mình vì sự đau thương dành cho kẻ thiếu lương tri…

10

Bữaq nay ngoài nớ trời mưa, giọng đẫm bùn

thôi chú ba, nhờ dễ sợ

cà phê em răng đắng?

thôi mà chú, dò số rồi còn đi…

một chị làm dâu bị đánh bên Hàn

trước đó, một chị bị vứt ra đồng

trước nữa, nhiều nữ công nhân ăn nguyên đế giày

xứ lạnh

làm công trên tàu biển thả trôi biển

may, tìm được lồi về

còn bao nhiêu không thoát

như chị Huỳnh Mai?

sớm nay thành phố lặng hơn mỗi ngày, ngày đẹp

là những ngày đón bão

của miền Trung của nơi xa

thành phố đón bao điều nhạy cảm…

Nguồn: Đồng Hồ Một Kim - Phan Trung Thành – nxb Văn Học